Bà Xã, Anh Vô Cùng Cưng Chiều Em
Phan_21
Âu Dương Thụy biết cô đang rất nóng lòng, không kiềm chế được nữa, anh ngẩng đầu lên nở một nụ cười phúc hắc, chờ cô mở miệng. Hạ Tịch Nguyệt nhỏ giọng hỏi:
“Chồng à, đến lúc nào thì anh hết bận?”
“Có chuyện gì sao?”
“Có chút chuyện nhỏ.”
"Tới đây."
Âu Dương Thụy vừa nhìn cô vừa vỗ vỗ hai đùi mình, ý muốn cô đến ngồi lên đùi anh. Hạ Tịch Nguyệt nghe lời đi tới ngồi lên đùi Âu Dương Thụy, ai bảo cô có chuyện cầu người ta.
Hạ Tịch Nguyệt vừa ngồi xuống, Âu Dương Thụy thả tài liệu trong tay ra, một tay ôm lấy cô kéo vào trong ngực, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve eo của Hạ Tịch Nguyệt. Hôm nay Hạ Tịch Nguyệt mặc áo tay ngắn và quần cụt. Cô hối hận muốn chết, mình không có mặc quần tử tế, cho nên tạo cơ hội cho Âu Dương Thụy. Âu Dương Thụy nhìn cô đang khẩn trương, buồn cười nói:
"Có chuyện gì nói đi."
Âu Dương Thụy vuốt ve làm toàn thân Hạ Tịch Nguyệt nổi da gà, cô đưa tay nắm chặt tay của Âu Dương Thụy lại, đỏ mặt nói:
“Anh trước hết lấy tay ra có được không?”
"Không được."
Âu Dương Thụy cự tuyệt, nhìn anh kiên định không tha vô, Hạ Tịch Nguyệt bất đắc dĩ nói:
“Em thấy mình ở nhà rất buồn chán, muốn ra ngoài đi làm.”
"Được.”
Thấy anh đồng ý, Hạ Tịch Nguyệt vô cùng vui vẻ.
“Có thật không, anh đồng ý thật sao?”
“Ừm, trả lại vị trí trợ lí tổng giám đốc cho em đó.”
Âu Dương Thụy phúc hắc nói. Nhưng mặt của Hạ Tịch Nguyệt đen lại:
“Em không muốn tới công ty làm, em muốn tới công ty khác.”
“Ở thành phố A này có công ty nào to hơn tập đoàn Âu Dương sao?”
"Nhưng là, em muốn đi ra ngoài làm việc."
“Em có năng lực phục vụ tốt cho những lão tổng kia sao?”
Âu Dương Thụy vừa nói vừa dùng tay vởi nút áo trên người cô ra. Hạ Tịch Nguyệt không hề hay biết vẫn tự tin nói:
"Dĩ nhiên có thể."
“Bà xã, em không thỏa mãn được chồng mình, ngoan ngoãn ở nhà thôi.”
Chuyện cười sao? Âu Dương Thụy sao có thể để cho vợ mình ra ngoài làm việc cho người khác. Vừa nói vừa cởi áo của cô xuống.
Hạ Tịch Nguyệt cảm giác có chút lạnh lẽo, cúi đầu nhìn, thấy nửa người trên của mình trần truồng, tức giận quát Âu Dương Thụy:
“Âu Dương Thụy anh khốn kiếp, em nói chuyện đứng đắn với anh, anh mau lấy tay ra đi.”
Âu Dương Thụy không để ý tới lời của cô, tăng thêm lực độ trên tay nói:
“Vợ à, chuyện này của anh là chuyện đứng đắn đó, chẳng lẽ chưa trải qua sao?”
Hạ Tịch Nguyệt chưa kịp nói đã bị anh hôn lên đôi môi nhỏ. Hạ Tịch Nguyệt không chịu phối hợp, lấy tay vỗ vỗ đầu Âu Dương Thụy, lời của cô còn chưa nói hết.
Âu Dương Thụy đưa tay ra bắt lấy tay cô, nắm chặt lại, Âu Dương Thụy nhìn cô đang xấu hổ, anh rời khỏi môi cô, ôn nhu bảo:
“Vợ à, anh yêu em.”
Nụ hôn trằn trọc đi tới lỗ tai Hạ Tịch Nguyệt, cả người cô run lên, xụi lơ trong ngực của anh. Âu Dương Thụy vén quần cụt của cô lên, anh mừng đến chết hôm nay Hạ Tịch Nguyệt mặc quần cụt, thật quá dễ dàng ình.
Nhưng về sau khi ra ngoài ngàn vạn lần không cho cô mặc quần cụt, vợ anh sao có thể để người khác nhìn thấy.
Nhìn dáng vẻ đang nóng lòng của Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt vội ngăn cản:
“Không nên ở chỗ này, chúng ta trở về phòng có được không anh?”
“Không được, vợ à mình không có làm ở chỗ này.”
Âu Dương Thụy nói xong liền hung hăng tiến tới.
"A ——, Âu Dương Thụy, anh không thể nhẹ một chút sao?"
Hạ Tịch Nguyệt bất mãn hô.
“Ah, thật xin lỗi bà xã, là do em quá mê người, anh không nhịn được.”
Âu Dương Thụy lại tích cực vận động, một đêm xuân sắc lan tràn.
Hạ Tịch Nguyệt không biết mình trở lại phòng ngủ lúc nào, chỉ nhớ trước khi hoàn toàn ngủ mê, nhớ tới tại sao mình đi tìm Âu Dương Thụy, lại bị anh lừa, công việc cũng chẳng có, lại bị ăn sạch.
Hạ Tịch Nguyệt hối hận đến xanh ruột, tại sao lại gả ột tên phúc hắc đầy mình như thế.
Sáng sớm, Âu Dương Thụy tinh thần sảng khoái đi làm, trong khi đó Hạ Tịch Nguyệt vẫn ngủ say trên giường. Tối hôm qua hai người vận động cả đêm. Âu Dương Thụy vừa tới công ty liền nhận được điện thoại của mẹ anh, Mộc Tiểu Tiểu.
“Alo, mẹ, sao mẹ lại gọi điện thoại cho co?”
“Mẹ gọi điện thoại cho con trai mẹ không được sao. Mẹ vừa từ Ôn Ca Hoa trở về còn có cha con nữa, hai chúng ta đang trên đường về nhà, buổi trưa đừng quên đưa con dâu đến ăn cơm nhé.”
Mộc Tiểu Tiểu vui mừng nói.
"Vâng, thưa mẹ."
Âu Dương Thụy xoa xoa đầu cúp điện thoại, xem ra phải về nhà thông báo với vợ một tiếng, bởi vì mẹ anh có thể làm loạn hết lên. Âu Dương Thụy trở lại biệt thự, cầm công văn trong tay đưa cho thím Trương, anh hỏi:
“Thiếu phu nhân chưa tỉnh sao?”
“Vâng, bữa sáng còn chưa ăn, vẫn đang ngủ.”
Thím Trương nhận lấy công văn, vui vẻ nói.
“Ừm, tôi biết rồi, thím kêu nhà bếp hâm bữa sáng lại, đợi thiếu phu nhân tỉnh lại sẽ ăn, tôi lên lầu trước.”
“Vâng, tôi biết rồi thiếu gia.”
Âu Dương Thụy đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt vẫn ngủ. Anh nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô, đưa tay vuốt ve mặt cô, cười nói:
“Vợ à, dậy đi.”
“Làm gì a? Còn không để cho người khác ngủ?”
Hạ Tịch Nguyệt hết sức bất mãn, xem Âu Dương Thụy như ruồi phá giấc ngủ người khác, tiếp tục xoay người vùi mình vào chăn ngủ tiếp. Âu Dương Thụy vén chăn lên, tiếp tục gọi:
“Vợ à, dậy đi, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Hạ Tịch Nguyệt không để ý tới Âu Dương Thụy đang gào thét kêu cô. Âu Dương Thụy gọi cả nửa ngày vẫn thấy Hạ Tịch Nguyệt không có dấu hiệu chịu ngồi dậy.
Anh liền nghĩ đến một biện pháp, sau đó cười đen tối, cúi đầu hôn lên miệng nhỏ nhắn của cô, bởi vì khi ngủ đôi môi của Hạ Tịch Nguyệt hơi nhếch lên cho nên anh rất dễ dàng dùng lưỡi của mình trêu cô.
Toàn thân của Âu Dương Thụy cơ hồ muốn dính vào người của Hạ Tịch Nguyệt.
Hạ Tịch Nguyệt đang ngủ, cảm giác khó thở, mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy Âu Dương Thụy đang đè lên người mình, tay anh thò vào trong áo ngủ của cô, Hạ Tịch Nguyệt bắt đầu giãy giụa, Âu Dương Thụy thấy cô đã tỉnh lúc này mới rời khỏi môi cô.
Âu Dương Thụy lấy tay lau nước miếng dính trên cằm của Hạ Tịch Nguyệt. Hạ Tịch Nguyệt thấy anh vẫn nằm trên người mình, vội đẩy anh ra, tức giận kêu lên:
“Âu Dương Thụy có phải anh bị bệnh không, tối hôm qua không để cho em ngủ, hiện tại cũng không, anh có muốn để cho người ta sống nữa không hả?”
Âu Dương Thụy thấy cô tức giận chu mỏ mắng anh, có vài phần đáng yêu, thật muốn giày xéo một phen. Âu Dương Thụy ngồi dậy, sờ đôi môi cô bị anh hôn đến sưng lên, cười nói:
“Dậy đi, nếu anh không làm thế thì sao em chịu tỉnh dậy.”
“Làm ơn đi, là ai tối qua không chịu buông tha em, anh cho rằng ban ngày em ngủ được yên sao, cũng không chịu nghĩ thử tối qua lúc mấy giờ thì mới thả em ra, hiện tại em ngủ mới được 3 canh giờ thôi, em có thể không mệt sao?”
Hạ Tịch Nguyệt cắn tay của Âu Dương Thụy, nói xong liền ngáp một cái. Mắt cô lại nhắm lại, cảm giác uể oải cả người. Hạ Tịch Nguyệt thật sự rất mệt, Âu Dương Thụy nhìn dáng vẻ mất ngủ của cô, anh nói:
“Vợ à, đừng ngủ nữa, anh thật sự có chuyện nói với em, cha mẹ anh mới từ Ôn Ca Hoa trở lại.”
Hạ Tịch Nguyệt nghe được lời của Âu Dương Thụy nói, đại não chưa kịp phản ứng, miệng đã hỏi:
“Ah, cha mẹ anh trở về.”
Sau đó lại ngủ thiếp đi, một phút trôi qua, Hạ Tịch Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, bộ dạng thì chưa tỉnh ngủ, nhìn Âu Dương Thụy nói:
“Anh vừa nói cái gì, anh nói là cha mẹ anh trở về, sao em chưa từng nghe anh nói tới cha mẹ anh?”
Âu Dương Thụy gật đầu một cái nói:
“Ừm, hôm nay họ trở về muốn gặp em, lần trước chúng ta kết hôn, bọn họ đang du lịch ở Ôn Ca Hoa không về được, lúc này về chủ yếu là muốn gặp mặt em một lần.
Cho nên không có nói cho em biết chuyên của cha mẹ anh, bởi vì anh cũng không thường xuyên gặp được cha mẹ, từ lúc anh hiểu chuyện bọn họ thường đi du lịch để anh ở nhà học các kĩ năng, trước kia mỗi lần bọn họ đi du lịch đều là do thím Trương chăm sóc anh.”
Hạ Tịch Nguyệt thấy sự cô đơn từ trong lời nói của Âu Dương Thụy, cô nói:
“Về sau anh sẽ không còn một mình nữa, anh còn có em, cả đời này em sẽ ở bên cạnh anh.”
“Vợ à, cảm ơn em.”
Âu Dương Thụy nói xong liền kéo Hạ Tịch Nguyệt vào trong ngực mình, Hạ Tịch Nguyệt không hề thấy trên đỉnh đầu cô Âu Dương Thụy đang cười phúc hắc. Không dời chú ý của Hạ Tịch Nguyệt đi, cô nhất định sẽ không chịu bỏ qua chuyện lúc tối. Toàn bộ chú ý của cô đều đặt vào chuyện lúc bé của anh, đâu còn quản được gì. Hạ Tịch Nguyệt từ trong ngực anh nói:
“Chúng ta lúc nào đi?”
“Buổi trưa.”
“Vậy em có cần chuẩn bị cái gì không, cha mẹ anh thích gì?”
Vừa nói cô vừa nhanh chóng xuống giường, Âu Dương Thụy nhìn bộ dạng vội vàng của cô, anh đến ôm lấy cô.
“Vợ à, em cái gì cũng không cần chuẩn bị, bọn họ chỉ muốn gặp mặt con dâu, em chính là quà tặng tốt nhất rồi.”
Hạ Tịch Nguyệt đỏ mặt mà nói:
“NHư vậy sao được, lần đầu tiên gặp trưởng bối, sao lại đi tay không.”
Hạ Tịch Nguyệt rửa mặt xong lôi Âu Dương Thụy đi mua sắm. Thấy cô kiên quyết như thế anh đành phải lái xe đưa cô đi. Ngồi trên xe Hạ Tịch Nguyệt hỏi:
“Chồng, cha mẹ anh thích gì?”
Âu Dương Thụy trầm tư một chút sau đó nói:
“ Mẹ anh thích đồ bằng ngọc, còn cha thì có phần thích vẽ tranh.”
“Như vậy sao, mẹ em cũng thích đồ bằng ngọc, cho nên em biết một nơi bán rất đẹp, chúng ta đến đó đi.”
Hạ Tịch Nguyệt chỉ đường cho Âu Dương Thụy đi.
Đi đến nơi, Âu Dương Thụy dừng xe, Hạ Tịch Nguyệt đi trước tiến vào Ngọc khí Vũ Hiên.
Hạ Tịch Nguyệt nhìn những miếng ngọc rực rỡ muôn màu, bất tri bất giác đi tới chỗ vòng tay phỉ thúy trước mặt. Hạ Tịch Nguyệt chỉ vào vòng tay nói với nhân viên bán hàng:
“Ông chủ, có thể cho tôi xem vòng ngọc này không?”
Bởi vì mẹ của cô thích ngọc nên từ nhỏ Hạ Tịch Nguyệt đã biết qua nó cũng như phân biệt được ngọc.
Ông chủ đi tới trước mặt Hạ Tịch Nguyệt, lấy vòng tay phỉ thúy ra cười nói:
“Tiểu thư thật có mắt nhìn, vòng tay phỉ thúy này được làm từ thủy tinh cao cấp nhất, chất liệu phỉ thúy bên trong tốt nhất làm cho nó trở nên trong suốt. Cô xem nó rất tinh khiết.”
Hạ Tịch Nguyệt cầm lấy vòng phỉ thúy đưa lên dưới ánh mặt trời quan sát, nhìn vòng ngọc phỉ thúy màu xanh lá cây trong tay, mà xanh lá độ bão hòa còn khá cao, hơn nữa anh rất đều.
HƠn nữa chiếc vòng phỉ thúy này rất sáng. Nhìn xong Hạ Tịch Nguyệt cười nói với ông chủ:
“Không tệ, là ngọc tốt. Bao nhiêu tiền?”
“Tiểu thư, xem ra cô thật sự rất hiểu rõ, khối ngọc phỉ thúy này không thể thấp hơn mười triệu.”
“Mười triệu đối với cái vòng ngọc phỉ thúy này cũng không mắc……….”
Hạ Tịch Nguyệt còn chưa nói hết đã bị một cánh tay đoạt lấy vòng ngọc trong tay cô.
“Ông chủ, khối ngọc này tôi đã đặt trước, tại sao ông còn muốn bán cho người khác.”
Vương Mỹ Na mất hứng nói.
Cô ta chính là người lúc trước khi dễ Hạ Tịch Nguyệt, sau đó bị Âu Dương Thụy đuổi khỏi tập đoàn. Bởi vì lệnh của Âu Dương Thụy truyền ra ngoài cho nên không ai dám thuê cô ta, hiện tại Vương Mỹ Na làm tình nhân cho người khác, với một người đàn ông vừa già vừa xấu, nhưng hết cách rồi muốn cuộc sống an nhàn thì phải như vậy.
Khối ngọc này Vương Mỹ Na đã định một tuần trước, cô ta cũng là người thích ngọc khí, bởi vì giá trị của miếng ngọc này rất xa xỉ cho nên Vương Mỹ Na định trước sau đó kiếm tiền tới mua.
“Cái này tôi đã chờ một tuần, cô không giao tiền đặt cọc nữa.”
Ông chủ ấp a ấp úng giải thích, Hạ Tịch Nguyệt nhìn người phụ nữ trước mắt: “Vương Mỹ Na?”
Vì Vương Mỹ Na trang điểm đậm, mặc quần áo rất hấp dẫn chỉ ôm lấy cái mông, lúc trước ở công ty cô ta không có to gan mặc như thế.
Vương Mỹ Na nghe được có người gọi mình, liền quay đầu lại thấy là Hạ Tịch Nguyệt, kinh ngạc một chút sau đó liền giở giọng chê bai:
“ Ơ… tôi lại tưởng là ai, đây không phải là giày rách mà tổng giám đốc Âu DƯơng không cần sao, thế nào Âu Dương Thụy không có cưới cô, xem cô còn diệu võ dương oai thế nào, cô chỉ là một nhân tình vĩnh viễn không thể thành phượng hoàng được.”
Vương Mỹ Na không biết Hạ Tịch Nguyệt là vợ của Âu Dương Thụy cũng là chuyện bình thường, chỉ có người nội bộ công ty mới biết cô là vợ Âu Dương Thụy. Vương Mỹ Na làm tình nhân của người khác đã xấu hổ vô cùng nên không hề liên lạc với người ở công ty, cho nên không hề biết vợ của Âu Dương Thụy là cô.
Hơn nữa Âu Dương Thụy đi rao khắp nơi mình kết hôn nhưng không hề để một tấm hình nào của Hạ Tịch Nguyệt, Âu Dương Thụy không muốn thấy bảo bối xinh đẹp của anh, cho nên không cho phép người ta để hình cô.
Hạ Tịch Nguyệt cũng ít khi đi cùng Âu Dương Thụy tới những bữa tiệc thương mại, cho nên người trong giới không biết vợ Âu Dương Thụy là ai. Hạ Tịch Nguyệt thấy Vương Mỹ Na cay nghiệt mình, cô hỏi:
“Tôi rốt cuộc đã đắc tội với cô những gì, tại sao cô luôn nói chuyện cay nghiệt như vậy.”
Vương Mỹ Na giống như đang nghe chuyện cười:
“Ha ha ha, tôi cay nghiệt ư, được rồi cũng tốt hơn lòng dạ rắn rết của cô, không phải ở phòng nước cô không cẩn thận ngã sao, cô chơi tôi, đuổi tôi ra công ty còn không để cho công ty nào mướn tôi nữa, cô ép người khác đến đường cùng, không còn cách nào chỉ có thể đi làm người tình cho người khác, cô biết mỗi ngày cùng những người đàn ông vừa già vừa xấu kia hoan hỉ với nhau có cảm giác gì không, chính là ghê tởm. Hạ Tịch Nguyệt chính cô hại tôi, để tôi trở thành như hôm nay không khác gì quỷ.”
“Nhưng tôi không có làm như vậy, có phải cô hiểu lầm không?”
“Hiểu lầm sao, chuyện cười. Đúng là không phải tự tay cô làm, mà cô bảo Âu Dương Thụy làm, nếu như cô không tố cáo anh ta, anh ta sao có thể đối với tôi như thế. Chẳng lẽ cô còn cho là hiểu lầm sao?”
"Tôi. . . . . . ."
Hạ Tịch Nguyệt á khẩu không trả lời được, bởi vì những chuyện này cô đều không biết.
Q.2 - Chương 30: Gặp cha mẹ chồng
Đúng lúc ấy thì Âu Dương Thụy đi vào, Âu Dương Thụy lúc xuống xe thì nhận được điện thoại của mẹ, anh không kiên nhẫn khi thấy mẹ anh gọi:
“Sao thế mẹ?”
“Tiểu tử thúi, lão nương gọi điện thoại cho con, con lại có thái độ như vậy, tiểu tử thúi uổng công mẹ nuôi con nhiều năm. Ô ô ô….”
Âu Dương Thụy chọn cách im lặng một hồi. Âu Dương Thụy không thể làm gì hơn là đành cầu xin tha thứ:
“Mẹ, con sai rồi, mẹ nói đi có chuyện gì?”
"Ha ha ha ~, con trai ngon, cũng không có chuyện gì lớn, lúc nào con về, mẹ đã chờ con cả buổi sáng rồi, sao con còn chưa về nhà.”
Mộc Tiểu Tiểu hào hứng nói.
“Sẽ nhanh trở về thôi.”
“Được, các con nhanh lên một chút.”
Âu Dương Thụy cúp điện thoại, sải chân đi vào cửa hàng ngọc khí.
Âu Dương Thụy căn bản không thấy Vương Mỹ Na, trực tiếp đi tới bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt, ngọt ngào nói:
“Vợ à, mẹ bảo hai chúng ta trở về nhanh một chút.”
Nghe được tiếng của Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt ngước lên nhìn anh, hốc mắt cô hơi đỏ.
“Là anh đuổi Vương Mỹ Na ra khỏi công ty chứ không phải là cô ấy từ chức à?”
Nghe được câu hỏi của cô, Âu Dương Thụy bất mãn nói:
“Nào có, vợ à, em lại nghe ai nói bậy rồi.”
Âu Dương Thụy lúc này mới nhìn thấy Vương Mỹ Na bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt.
Vương Mỹ Na từ lúc nhìn thấy Âu Dương Thụy bước vào cửa không khỏi choáng váng, cô không ngờ Âu Dương Thụy cưới chính là Hạ Tịch Nguyệt. Cô không phải đang ở trên lưng cọp sao, tự tìm đường chết ình. Cả người cô run rẩy.
“Cô nói gì với vợ tôi hả?”
Âu Dương Thụy lạnh giọng hỏi Vương Mỹ Na.
“Tôi….tôi không hề nói gì, thật xin lỗi tổng giám đốc phu nhân, mới vừa rồi tôi…tôi, tôi nói càn, cô đừng để ở trong lòng, tôi vì ghen tị cô mới nói như vậy, tôi còn có chuyện đi trước.”
Vương Mỹ Na run rẩy cầm túi xách của mình lên chạy trối chết. Âu Dương Thụy quay lại nhìn Hạ Tịch Nguyệt, uất ức nói:
“Xem đi, bà xã, em lại nghĩ oan cho chồng mình rồi, chồng em là loại người như thế sao?”
Hạ Tịch Nguyệt thu hồi nước mắt nói:
“Thôi đi, anh là ai em không rõ sao, em sao có thể nghĩ oan cho anh chứ.”
“Vợ à, thôi đừng nói chuyện này nữa, mẹ mới gọi điện thoại cho anh thúc giục hai ta về nhanh, em mua nhanh một chút rồi đi.”
Ngoài mặt anh đang cười dỗ dành nhưng trong lòng thì nghĩ khác ‘cô được đấy Vương Mỹ Na, ngày sống dễ chịu đủ rồi muốn tìm cảm giác địa ngục sao’.
“Đúng rồi, em thiếu chút nữa quên mất, ông chủ lấy vòng ngọc này đi, Âu Dương Thụy anh trả tiền đi.”
“Tuân lệnh bà xã.”
Âu Dương Thụy rút tiền ra còn không hỏi bao nhiêu tiền, nhanh chóng ôm lấy Hạ Tịch Nguyệt đi ra ngoài.
Sau đó hai người lại đi mua tranh, ngồi trên xe Hạ Tịch Nguyệt lại nghĩ đến chuyện mới vừa rồi nói với Vương Mỹ Na. Cô nhẹ giọng hỏi Âu Dương Thụy:
“Em biết chuyện của Vương Mỹ Na là do anh làm, em biết anh quan tâm em, dù sao em cũng không có chuyện gì lớn, anh trừng phạt một chút là được rồi đừng đuổi cùng giết tận.”
“Anh biết rồi bà xã.”
Âu Dương Thụy trong lòng lại nghĩ rằng ‘đều là do người phụ nữ kia, phân tán chú ý của vợ mình, xem ra phải để cô ta không bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.’
Đi tới biệt thự Đông Sơn, Hạ Tịch Nguyệt vừa xuống xe đã thấy cái biệt thự to lớn dọa cho sợ.
“Thật là to!” Hạ Tịch Nguyệt cảm thán.
“Ừ, lớn, cho nên anh mới không để em ở đây, anh sợ em là người đầu óc hơi chậm chạp đến lúc đó lại không tìm được đường trở về nhà.”
Âu Dương Thụy vân vê cái mũi nhỏ của Hạ Tịch Nguyệt, cô đưa tay hất cái tay đang làm loạn trên mặt mình ra, uất ức nói:
“Em đâu có ngốc đến nỗi thế.”
“Được được, vợ anh không ngốc, vợ anh cực kì thông minh, vậy bây giờ anh mời cô gái đáng yêu lại mê người đi vào nhà thôi.” Âu Dương Thụy lại dỗ dành cô.
“Âu Dương Thụy…em….em…em rất hồi hộp. Cha mẹ anh không thích em thì làm thế nào?”
Hạ Tịch Nguyệt khẩn trương nói.
“Làm sao có thể, vợ anh xinh đẹp như vậy, yên tâm đi cha mẹ nhất định sẽ thích em, chỉ cần anh thích là họ thích. HƠn nữa có anh ở cạnh em, không có gì phải sợ.”
Âu Dương Thụy cười nói sau đó dắt tay Hạ Tịch Nguyệt đi vào. Âu Dương Thụy vừa vào cửa đã nhìn thấy cha mẹ mình đang ngồi chờ ở cửa:
“Cha mẹ, chúng con đã về”
“Con chào bác trai, bác gái.”
Hạ Tịch Nguyệt cúi đầu xấu hổ chào hỏi, chỉ thấy Mộc Tiểu Tiểu giống như một cơn gió chạy đến trước mặt Âu Dương Thụy, ôm mặt anh mãnh liệt hôn, còn tràn đầy tự hào nói:
“Con trai, mấy tháng không gặp, con trở nên đẹp trai ra nhiều, không hổ là con của mẹ, gen của mẹ thật tốt. Ha ha ha”
Nói xong, Mộc Tiểu Tiểu liền nở nụ cười.
“Mẹ, xin mẹ đó, không cần mỗi lúc con trở về nhà liền làm mặt con dính đầy nước miếng của mẹ có được không, như vậy rất mất vệ sinh.”
Âu Dương Thụy bất mãn, phải nói bình sinh Âu Dương Thụy sợ nhất người phụ nữ là mẹ anh Mộc Tiểu Tiểu, thích nhất đương nhiên là vợ anh Hạ Tịch Nguyệt.
“Cái gì, con ghét bỏ nước miếng của lão nương, con đừng quên lúc trước ai đã vất vả nuôi dưỡng con lớn, ô ô ô, cái người này không có chút lương tâm.”
“Lại nữa rồi, con nhớ cha nói với mẹ không cho phép mẹ hôn con mà.”
Âu Dương Thụy hả hê nói.
"Cái gì."
“Bà xã, anh đã nghiêm túc cảnh cáo em không được hôn người nào, trừ anh ra.”
Cha của Âu Dương Thụy, Âu Dương Bách tức giận nói.
“Nhưng em hôn con trai em không được sao?”
Mộc Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói, đừng xem bộ dạng Mộc Tiểu Tiểu không sợ trời không sợ dất mà lầm tưởng, bà sợ nhất là chồng mình, Âu Dương Bách.
“Ừm…em cứ nói đi, xem buổi tối anh trừng phạt em thế nào.”
Âu Dương bách ôm Mộc Tiểu Tiểu cười nói đến.
"Nha."
Mộc Tiểu Tiểu phàn nàn trả lời.
"Ha ha ha a ~."
Hạ Tịch Nguyệt đứng ở một bên thấy một gia đình thú vị cô không nhịn được cười ra tiếng. Mộc Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng cười mới nhớ tới mục đích hôm nay chính là gặp mặt con dâu của mình.
Bà từ trong ngực Âu Dương Bách tránh ra, đi tới trước mặt của Hạ Tịch Nguyệt, nắm lấy tay cô, vui vẻ nói:
“Con chính là Nguyệt Nguyệt. Xin chào, mẹ là mẹ chồng của con, mẹ tên Mộc Tiểu Tiểu, rất vui vì gặp được con.”
“Chào bác gái.”
Hạ Tịch Nguyệt không ngờ Mộc Tiểu Tiểu lại nhiệt tình như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút không ứng phó kịp.
“Con là vợ của Thụy, sao lại gọi mẹ là bác gái, phải gọi là mẹ.”
“Con…….”
Hạ Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thụy một cái, Âu Dương Thụy gật đầu, Hạ Tịch Nguyệt mới ngọt ngào gọi:
“Mẹ.”
"Ai ~, ngoan. Đây là cha con, con mau gọi đi.”
“Cha, cha khỏe chứ?”
"Ừ."
Âu Dương bách thâm trầm trả lời.
“À mẹ ơi, con nghe Thụy nói, mẹ thích ngọc bội cho nên con mua cái vòng ngọc phỉ thúy tặng mẹ, chất liệu ngọc rất tốt.”
Hạ Tịch Nguyệt nói xong liền mở hộp trong tay ra đưa đến trước mặt Mộc Tiểu Tiểu. Mộc Tiểu Tiểu thấy vòng tay trước mắt rất cao hứng.
"Thật là xinh đẹp a."
Mộc Tiểu Tiểu lập tức lấy vòng ngọc đeo lên trên tay của mình.
“Nguyệt Nguyệt con thật tinh mắt nha.” Mộc Tiểu Tiểu nhìn vòng ngọc trên tay, thích vô cùng.
“Bởi vì mẹ con cũng đam mê ngọc bội nên con cũng hiểu biết một chút.”
Hạ Tịch Nguyệt vui mừng nói qua.
“Vậy mẹ con đâu, hôm nào nhất định phải gặp gỡ một chuyến mới được.”
“Cha và mẹ con xảy ra tai nạn xe cộ đã mất rồi ạ.”
Hạ Tịch Nguyệt bi thương nói đến.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . . ."
Mộc Tiểu Tiểu một khi vui mừng liền quên, chuyện cha mẹ Hạ Tịch Nguyệt qua đời, lời lỡ đã nói ra ngoài.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian